1. Đêm tân hôn – ánh mắt không bao giờ quên được
Hôn lễ của Khải và Hân rình rang cả xã. Khải là con trai trưởng của gia đình buôn gỗ khá tiếng tăm, còn Hân là giáo viên tiểu học, hiền lành, ít nói, đẹp kiểu dịu nhẹ. Ngày cưới, ai nhìn vào cũng bảo Khải số hưởng, cưới được cô vợ khéo léo, nết na.
Nhưng Hân thì khác. Hôm ấy, suốt buổi, cô luôn nở nụ cười nhạt, ánh mắt hơi buồn buồn như người xa xăm điều gì. Mẹ cô, bà Quyên, nhìn thấy mà chỉ dám thở dài. Câu chuyện của Hân bà chưa từng kể với ai, càng không dám nói với Khải – người đàn ông mà bà tin là tử tế.
Đêm tân hôn, phòng cưới được trang hoàng bằng nến thơm và hoa hồng. Khải ngồi trên giường, tay vẫn cầm ly rượu vui. Anh cười với Hân:
— Từ nay em là vợ anh, cứ tự nhiên đi.
Hân khẽ gật đầu, bàn tay run nhẹ, cố che giấu nỗi bất an. Khải nghĩ cô ngại ngùng, cũng thấy dễ thương. Anh kéo cô lại, cởi khăn voan trên đầu, hôn lên trán.
Nhưng càng tiến sâu, anh càng dừng lại. Ánh mắt anh từ dịu dàng chuyển sang sững sờ, rồi lạnh ngắt.
Anh không nói gì trong vài giây. Căn phòng im phăng phắc, chỉ có tiếng hô hấp gấp gáp của Hân.
Cuối cùng, Khải đẩy mạnh cô ra.
— Hân… em… giải thích đi.
Hân cắn môi đến bật máu. Cô nhìn xuống tấm ga trắng, rồi nhìn anh. Không giọt máu nào. Không “dấu hiệu” nào.
— Em… không còn… — Hân run giọng.
— Không còn? — Khải bật cười khan. — Vợ tôi trong đêm tân hôn mở miệng nói “không còn”?
— Em… có lý do…
— Lý do? — Khải khinh khỉnh. — Là em từng ngủ với thằng nào rồi?
— Không… không phải vậy.
Anh không muốn nghe nữa. Khải đứng phắt dậy, mặc lại áo, ánh mắt nhìn cô như nhìn đồ vật đã hỏng:
— Tôi tưởng mình cưới được người tử tế. Tôi không nghĩ… lấy phải loại thế này.
Nói rồi, anh bỏ ra ngoài, đóng cửa mạnh đến mức tường rung lên.
Hân ngồi co lại dưới chân giường, ôm lấy tấm ga. Nướt mắt cô chảy mãi, chảy đến cạn khô mà vẫn không dám phát ra tiếng.
Đêm tân hôn, cô không ngủ được một phút nào.
2. Buổi sáng nặng nề
5 giờ sáng, Hân bước xuống bếp định dọn dẹp thì gặp mẹ chồng. Bà Liễu nhìn thấy mắt cô đỏ hoe liền biết ngay có chuyện. Nhưng thay vì hỏi han, bà lạnh lùng:
— Đêm qua thằng Khải nó ngủ dưới nhà. Tại sao?
Hân rụt người lại:
— Con… con xin lỗi mẹ…
— Con làm gì để nó bỏ đi? — Giọng bà sắt lạnh.
— Dạ… không… không có gì đâu mẹ.
— Không có gì? Đừng nói dối. — Bà nhìn thẳng vào mắt cô. — Có chuyện gì thì nên nói rõ.
Hân cắn môi, bàn tay siết chặt đến tái người.
Cô không thể nói.
Không phải cô sợ bà trách, mà vì nỗi đau ấy… cô đã chôn sâu suốt 10 năm.
Mà nói ra để làm gì? Ai tin cô?
Bà Liễu thấy cô im lặng càng khó chịu:
— Từ trước tới nay nhà tôi không có dâu lười, cũng không có dâu lắm chuyện. Nếu có vấn đề gì ảnh hưởng tới danh dự nhà này… tôi không bỏ qua đâu.
Hân cúi đầu:
— Con xin lỗi mẹ… con sẽ cố gắng làm tốt.
Nhưng dù cố gắng thế nào, gánh nặng trong lòng Hân vẫn không biến mất.
Còn Khải? Anh ngủ ở sofa cả đêm, sáng dậy mặt mày u ám, ánh mắt đầy căm phẫn. Chỉ một câu trong đầu anh lặp đi lặp lại như dao khía:
“Cô ta không còn trong trắng.”
“Mình bị lừa.”
“Mình bị cắm sừng ngay trước ngày cưới.”
Sĩ diện của một người đàn ông, nhất là đàn ông tỉnh lẻ, không cho phép anh bỏ qua điều đó.
Và càng nghĩ, anh càng thấy uất.
3. 12 giờ trưa – cú tát cuộc đời
Nhà vợ chỉ cách nhà chồng hai con đường. Đúng 12 giờ trưa, giữa lúc gia đình bên Hân đang dọn bữa cơm, thì tiếng xe máy rú lên trước sân.
Cả nhà giật mình bước ra.
Khải đứng giữa sân, vẻ mặt lạnh tanh. Anh ném chiếc vali của Hân xuống đất, kéo tay cô từ trên xe.
— Khải… con làm gì vậy? — mẹ Hân hốt hoảng.
Khải không trả lời. Anh đẩy Hân ra trước mặt mọi người, giọng vang lên như sấm:
— Con mang giày rách trả lại cho bố mẹ đây!
Tiếng nói ấy vang vọng, sắc lạnh, khiến cả nhà Hân chết đứng.
Hân lùi lại một bước, mặt tái nhợt.
— Khải, con nói cái gì vậy? — bố Hân nghiêm giọng.
Khải chỉ tay vào vợ, nói chậm từng tiếng:
— Cô ấy không còn trong trắng… mà cô ấy giấu con. Nhà bác định lừa con sao?
Cả không gian như nổ tung.
Mẹ Hân ôm ngực, suýt ngất. Bố Hân đứng sững, mặt đỏ bừng vì nhục nhã.
— Khải! — ông quát lớn. — Chuyện vợ chồng các con thế nào không được nói kiểu ấy! Con có biết con đang xúc phạm nó và cả nhà này không?
— Con chỉ nói sự thật. — Khải lạnh giọng. — Nếu không muốn người ta nói, thì đừng làm điều xấu. Con không chấp nhận loại phụ nữ như vậy.
— Khải… em xin anh… — Hân sụp xuống, giọng nghẹn lại.
Nhưng Khải quay lưng, bỏ lại câu cuối:
— Từ giờ… tôi không có người vợ như cô.
Rồi anh nổ máy xe, lao đi, để lại đám bụi mù mịt cùng một cuộc đời vừa bị đạp nát.
4. Bí mật 10 năm, cuối cùng cũng được nói ra
Trong căn nhà nhỏ, không ai nói được lời nào. Mẹ Hân khóc nấc lên. Bố Hân ngồi phịch xuống ghế, tay run như bị rút cạn sức lực.
Hân ngồi bệt dưới đất, nước mắt rơi mãi.
Mãi lâu sau, mẹ Hân ôm con vào lòng, run giọng:
— Con… không nói cho nó sao?
— Con… sợ… — Hân bật khóc.
— Con sợ cái gì? — bố Hân gằn giọng, nhưng giọng ông run. — Con sợ người ta không tin?
Hân ôm mặt, cả người run lên.
Cuối cùng, sau 10 năm giấu kín, cô nói ra một câu mà ngay cả bản thân cô khi nhắc lại cũng đau như cắt da:
— Con… năm mười bảy tuổi đã bị chú họ bên ngoại…
Cả căn nhà rơi vào tĩnh lặng chết người.
Bố Hân đập bàn một cái “rầm”, rồi ông bật khóc – người đàn ông gần 60 tuổi lần đầu khóc như trẻ con.
— Trời đất ơi… sao con không nói với bố mẹ sớm hơn?!
— Con… sợ… bố mẹ đau lòng. Sợ bị người ta coi thường. Sợ không ai cưới nữa…
— Nhưng khổ thế này cũng được sao?! — mẹ Hân ôm con khóc đến nghẹn.
Hân gục đầu vào lòng mẹ, toàn thân run lên.
— Con đã cố quên… Con không muốn nhắc lại… Con không muốn ai biết… nhất là người con lấy…
Nhưng chính sự im lặng ấy… đã giết chết hôn nhân của cô ngay trong ngày đầu tiên.
5. Sự thật luôn phơi bày đúng lúc đau nhất
Một tuần trôi qua, Khải không một lần liên lạc. Nhà chồng cũng không ai hỏi đến Hân. Cô dọn về ở hẳn với bố mẹ.
Hân nghĩ vậy là hết. Cuộc hôn nhân êm đẹp mà cô từng hy vọng đã chết từ giây phút Khải sỉ nhục cô trước mặt cả nhà.
Nhưng đời vốn trớ trêu. Luôn đến lúc người ta tuyệt vọng nhất, số phận lại quăng cho họ một cú sốc nữa.
Ngày thứ tám sau lễ cưới, dì của Khải – là y tá trưởng bệnh viện huyện – tình cờ gặp bạn cũ của Hân ở phòng khám phụ sản. Nghe câu chuyện, bà sững lại.
Bạn của Hân kể sơ qua về chuyện cô từng gặp biến cố năm mười bảy tuổi.
Dì Khải giật mình, về nhà kể lại cho anh.
Khải đứng chết lặng.
— Hân… bị…? — anh hỏi lại, mặt tái nhợt.
— Phải. Con bé giấu kín, bác sĩ ngày đó cũng không dám khai báo vì gia đình nó xin. — Dì anh nói. — Con bé là nạn nhân, không phải người hư hỏng như con nghĩ.
Khải ngồi phịch xuống ghế. Cả người anh lạnh toát.
Anh nhớ đến đôi mắt Hân đêm tân hôn – buồn, sợ hãi, đầy miễn cưỡng. Anh nhớ tiếng van xin của cô. Nhớ những giọt nước mắt rơi trên ga giường.
Mặt anh nóng ran. Cảm giác tội lỗi như hàng nghìn mũi kim đâm vào tim.
— Trời ơi… — Khải ôm đầu. — Mình đã làm gì vậy?
Dì anh thở dài:
— Con đã xúc phạm một nạn nhân… ngay trong ngày cưới. Con biết con phải làm gì rồi đấy.
Khải đứng dậy, chạy như người mất trí.
6. Lời xin lỗi muộn màng
Hân đang quét sân thì nghe tiếng xe dừng trước cổng. Cô quay lại.
Khải đứng đó. Mặt anh hốc hác, đôi mắt đỏ ngầu.
Hân sững người, rồi quay đi vào nhà. Nhưng anh chạy đến giữ tay cô.
— Hân… đừng tránh anh. Anh xin em…
— Tôi không có gì để nói với anh. — Hân gạt tay ra, giọng run nhưng lạnh.
— Anh biết hết rồi… — Khải nói như cố gắng thở. — Về chuyện năm mười bảy tuổi… anh biết rồi… Anh xin lỗi em… rất nhiều…
Hân khựng lại. Lưng cô cứng đờ.
Khải bước đến gần hơn.
— Anh… đã sai. Anh ngu dốt… độc đoán… Anh không ngờ em lại chịu tổn thương như vậy… Anh…
Chát.
Hân tát anh. Cú tát không mạnh, nhưng khiến Khải như bị ai bóp chặt trái tim.
Hân nhìn anh, giọng nghẹn lại:
— Anh biết tôi đã sống thế nào suốt mười năm qua không? Anh biết tôi đã phải chịu bao nhiêu đau đớn, sợ hãi, mặc cảm không? Anh biết tôi đã phải cố quên đi để làm lại cuộc đời như thế nào không?
Nước mắt rơi xuống.
— Vậy mà anh… chính người chồng đầu tiên của tôi… lại nói tôi là “giày rách”?
Khải quỳ xuống.
— Hân… anh sai rồi… Em mắng anh, đánh anh… thậm chí ghét anh suốt đời cũng được. Nhưng xin em… cho anh một cơ hội sửa sai. Anh xin em…
— Không… — Hân lắc đầu. — Tôi không thể. Một người có thể xúc phạm tôi như vậy… sẽ không bao giờ hiểu được nỗi đau của tôi.
Cô quay vào nhà. Khải định bước theo nhưng bố Hân chặn lại.
— Cậu về đi. — Giọng ông lạnh như băng.
— Cháu… cháu xin bác… cho cháu gặp Hân thêm một lần…
— Cậu đã gặp rồi. — bố Hân nói. — Cậu đã dùng những lời lẽ tàn nhẫn nhất để sỉ nhục nó trước mặt cả nhà. Cậu có biết nó đã khóc suốt bao nhiêu ngày không?
Khải cúi đầu.
— Cháu… hối hận lắm…
— Hối hận thì làm được gì? — bố Hân gằn giọng. — Nỗi đau của con bé, cậu có xóa được không? Nhục nhã mà nó phải chịu, cậu có lấy lại được không?
Khải cắn môi đến bật máu.
— Cháu… chỉ xin một cơ hội thôi ạ…
Bố Hân nhìn anh thật lâu, rồi nói từng chữ một:
— Cậu về đi. Đừng làm phiền nó nữa. Hôn nhân này… coi như chưa từng xảy ra.
Cánh cổng khép lại trước mặt Khải.
Và đó là khoảnh khắc anh hiểu rằng:
Có những sai lầm… không bao giờ được tha thứ.
7. Một năm sau – lựa chọn của riêng mỗi người
Một năm trôi qua.
Hân chuyển lên thành phố dạy học. Cô tự chữa lành, tham gia lớp trị liệu tâm lý, gặp gỡ bạn bè mới. Dần dần, cô không còn bị những cơn hoảng loạn về quá khứ hành hạ.
Cô trở thành phiên bản mạnh mẽ hơn của chính mình – bình thản, chín chắn, hiểu giá trị bản thân.
Còn Khải?
Anh sống như cái xác. Việc kinh doanh xuống dốc. Gia đình anh đổ lỗi cuộc đời xui xẻo từ sau khi “trả vợ”. Nhưng chỉ có Khải biết: mọi dằn vặt đều đến từ chính lương tâm anh.
Anh đã đánh mất người phụ nữ tử tế nhất đời mình.
Một ngày cuối đông, Khải tìm đến trường nơi Hân đang dạy, đứng từ xa nhìn cô dạy học. Cô nở nụ cười hiền, ôn tồn với lũ trẻ. Đó là nụ cười anh chưa từng trân trọng khi có được.
Anh dợm bước tới. Nhưng rồi dừng lại.
Hân cũng nhìn thấy anh.
Hai người đối diện nhau qua hàng rào hoa giấy.
Khải nói khẽ:
— Em… khỏe không?
Hân mỉm cười nhẹ:
— Ừ. Em ổn. Cảm ơn anh.
— Anh… anh vẫn mong… — Khải ngập ngừng. — Mong một ngày nào đó, em có thể tha thứ cho anh.
Hân nhìn anh thật lâu.
— Tha thứ thì được. Quay lại thì không.
Khải run người.
Nhưng Hân nói tiếp, nhẹ nhàng:
— Không phải vì em hận anh… mà vì em đã học được rằng: yêu bản thân mình quan trọng hơn tất cả.
Cô mỉm cười – nụ cười an nhiên nhất mà anh từng thấy.
— Anh cũng hãy học cách sống tốt hơn.
Khải cúi đầu.
Hân quay đi, bước vào lớp. Dáng cô thẳng, bước chân nhẹ tênh.
Khải đứng lại rất lâu. Anh biết… mọi chuyện đã kết thúc từ khoảnh khắc anh nói ba chữ tàn nhẫn năm xưa.
“Giày rách trả lại.”
Có những lời nói… chỉ một lần cũng đủ phá hủy cả đời người.
Và có những người… dù hối hận đến đâu, cũng không bao giờ lấy lại được nữa.
KẾT
Một câu chuyện về định kiến, sĩ diện, sự thiếu thấu hiểu – và cách một người phụ nữ đứng lên sau bi kịch để tìm lại chính mình.












